Lê Khả Giáp tiết lộ NGUYÊN NHÂN RỜI KHỎI ĐOÀN Lê Anh Tú (Sư Minh Tuệ)

Sau một thời gian dài không xuất hiện kể từ khi rời khỏi đoàn, tối qua Lê Khả Giáp bất ngờ chia sẻ lý do chia tay sư Minh Tuệ. Đồng thời, anh cũng bày tỏ sự bất ngờ trước việc Minh Nhuận rời bỏ con đường tu hành để trở thành tình nguyện viên. Dĩ nhiên, với phong cách lịch thiệp, lời nói của Giáp vẫn rất điềm đạm và nhẹ nhàng. Tuy nhiên, khi chính người trong cuộc lên tiếng, mọi người chắc chắn sẽ hiểu rõ đâu là sự thật. Có lẽ hôm nay là sinh nhật của Lê Anh Tú, nên anh Giáp đã dày công chuẩn bị một món quà đặc biệt ngay trong đêm để dành tặng sư Minh Tuệ, đồng thời tiết lộ sự thật liên quan đến Minh Nhuận, Phúc Giác và Phước Nghiêm. Dưới đây là một đoạn video nổi bật nhất từ buổi phát trực tiếp kéo dài hơn một giờ của Lê Khả Giáp.


Khoảnh Khắc Lê Khả Giáp Tiết Lộ Lý Do Rời Đoàn Lê Anh Tú – Khi Sự Thật Được Nói Ra.

Thật khó có thể tưởng tượng được bầu không khí vào tối qua – không phải là một buổi chia sẻ bình thường, mà là giây phút mà Lê Khả Giáp quyết định nói lên lý do rời khỏi đoàn Lê Anh Tú (Sư Minh Tuệ). Trong lòng tôi, lần đầu tiên khi nhìn thấy những lời trải lòng này, cảm giác như một cánh cửa bí mật lâu nay cuối cùng cũng hé mở, và ánh sáng thật sự đã len lỏi vào bên trong.

Tôi dõi theo từng lời Giáp nói, vẫn là phong thái điềm tĩnh, vẫn là chất giọng trầm ấm từng khiến bao người tin tưởng. Nhưng lần này, dưới ánh đèn khuya, gương mặt ấy như rạng rỡ và chân thật hơn bao giờ hết. Lý do anh chia tay Sư Minh Tuệ không chỉ là chuyện cá nhân – đó là cảm nhận về hành trình tu tập, là sự thống nhất giữa tâm linh và thực tiễn đời thường. Đôi khi, đến một ngã rẽ nào đó, con người ta cần lựa chọn cái gì phù hợp hơn cho chính mình.

Một chi tiết khiến tôi cực kỳ chú ý là phản hồi của anh về việc Minh Nhuận rời bỏ con đường tu hành để trở thành tình nguyện viên. Tôi thấy ở đây không có sự phán xét, mà là một thái độ cảm thông và đầy suy ngẫm. Có thể, mỗi người đều có con đường riêng để phụng sự, và việc rời bỏ một môi trường quen thuộc để tìm ý nghĩa mới cũng là hành trình trưởng thành gian khó.

Có lẽ, điều khiến buổi phát trực tiếp này trở nên đặc biệt là bởi chính anh Giáp cũng đã chuẩn bị một "món quà sinh nhật" độc đáo cho Sư Minh Tuệ – món quà là sự thật, là sự thành thật với chính mình và với người đã đồng hành. Khi sự thật được cất lên, mọi hiểu lầm dường như giảm đi một nửa. Riêng với những cái tên như Minh Nhuận, Phúc Giác, Phước Nghiêm, tôi nghĩ, ít nhiều, sẽ còn nhiều câu chuyện phía sau, nhưng tối qua, người nói ra tiếng nói đầu tiên, chính là Lê Khả Giáp.

Tôi nhận ra, đôi lúc, sự chân thành chính là món quà quý giá nhất giữa những lặng lẽ của đời tu và những ồn ào của xã hội. Và khi người trong cuộc lên tiếng, chúng ta chỉ cần lắng nghe – không phán xét, không vội vàng, bởi sự thật luôn cần thời gian để đến gần lòng người.


Lê Khả Giáp chia sẻ: Từ lần đầu tiên gặp Minh Nhuận, khi mà Nhập đoàn, các bạn ạ. Trong khoảng thời gian diễn ra tiếp theo, Minh Nhuận đã xả y để làm tình nguyện viên. Tình nguyện viên mới rất nặng ký là Minh Nhuận. Ban đầu, Minh Nhuận không phải là tới để tu giao duyên mà cũng muốn kiểm tu, tu thật luôn ấy. Nên hôm nay, khi nghe tin Minh Nhuận xả y làm tình nguyện viên, mình rất thắc mắc không biết lý do là như thế nào, tại sao lại xả y. Có một bức ảnh chụp vào đêm hôm đầu tiên Minh Nhuận bay từ Việt Nam sang Thái Lan, và do anh Báu nhờ người hỗ trợ để đưa sang. Trong thời điểm đó, mình vẫn là tình nguyện viên trong đoàn và nhớ rõ hôm đó là đi vào một cánh rừng, một thị trấn của Thái Lan thôi. Tối hôm đó, mình nhớ là đi bộ khá muộn, khoảng hơn 7 giờ, gần 8 giờ. Hôm đó có ba người dưới sự hỗ trợ của anh Báu, vì thầy Minh Tuệ muốn có các sư, nếu ai muốn tu thì đi qua, và anh Báu rất hỗ trợ. Hôm đó là ở tỉnh Phibun, thị trấn Phibun của Thái Lan, ngày mùng 2 tháng 1, các bạn ạ. Mình vẫn chụp bức ảnh này. Trong khoảng thời gian đó, Minh Nhuận hay sư Tuệ Minh, sư Minh Không cũng đã từng đi với thầy Minh Tuệ ở bên Huế rồi. Minh Nhuận cũng đã từng ở Huế, mình nhớ mang máng. Minh Nhuận có rất nhiều phát ngôn, nhiều câu khịa khịa. Đặc biệt khi anh Báu rời đoàn, anh thường lên mạng xã hội khịa. Ban đầu, khoảng một hai tuần đầu thấy bình thường, các bạn ít nói rồi cũng vậy thôi, nhưng sau này thì có rất nhiều pha khịa trên mạng. Trước đây, theo khái niệm của mình về những người tu hành, những cái đó không phù hợp. Các bạn là sáu bảy người tình nguyện viên mà không biết nhiệm vụ của mỗi người đi để làm cái gì. Hiện nay thầy đã tới ấn rồi, cũng đến mùa an cư kiết hạ, sao không để thầy tĩnh lặng một thời gian để tu tập? Thời xưa, mọi thứ rất êm xuôi, từ truyền thông đến hình ảnh bên ngoài đều êm đẹp, không có chuyện YouTube chửi lộn, Phật tử chửi lộn như thế này. Không có ai luôn, các bạn nhá. Thế mà bây giờ, rời xa rồi thì đúng là sau những quyết định mà mấy anh em rời khỏi đoàn, mình biết sắp tới sẽ như vậy.

Nếu mà tình hình cứ diễn ra như vậy, ví dụ các thầy nghi ngờ anh em làm như thế này chưa tốt, hay không muốn anh em tình nguyện viên nữa, thì mình quyết định sẽ dừng lại. Mình vẫn thấy rằng nếu được chọn lại, mình vẫn sẽ làm như vậy. Không biết các bạn sẽ nghĩ sao khi Minh Nhuận vào làm tình nguyện viên, liệu có ai bị đánh bật không? Không biết Minh Nhuận vào đó rồi, mọi người trong đoàn có ý định mời người này ra, người kia ra không? Trong chuyến hành trình này, mình mới hiểu thế nào là tác ý. Có những người muốn nói nhưng thực ra phải nhờ người khác để nói hộ, hoặc qua hai ba lần mới đến lượt. Tác ý như vậy chắc chắn để tránh phạm giới, hay điều gì đó tương tự. Nếu nhìn vào, tất nhiên thầy Minh Tuệ tu hành như thầy rất đáng phục, đáng kính trọng, đúng không các bạn? Nhưng ở đây, mình muốn nói về câu chuyện của anh Phóng, Minh Nhuận và một vài người khác trong đoàn. Nếu so về quãng đường đi bộ, thì chắc chắn họ thua kém mình rất nhiều. Mình đã đi bộ qua 13 quốc gia từ năm 2016 đến giờ. Mặc dù không phải là (3 y một bát), nhưng khó khăn riêng của mình cũng khác các bạn ạ. Đi là đi xuyên qua nước này nước kia, khác ngôn ngữ, khác văn hóa, phải tự lập, tự túc mọi thứ. Rồi đi bộ từ 20 đến 30 cây số mỗi ngày, cũng giống như đi khất thực thôi. Mình cảm thấy mình còn vất vả hơn nhiều trong khi anh Phóng đang tu tập như vậy. Đợt này đi tu thì mấy bữa nay đâu có đi nhiều đâu, chỉ đi được vài chục cây, vài trăm cây rồi lại ngồi xe.

Ngồi xe xong lại đi lên thế này thế kia. Rồi sáng ra, nói chung là cũng đầy đủ đồ ăn, thì mình thấy là cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mình đã đi bao nhiêu quốc gia rồi, đến những cái vùng mà có chiến tranh, chiến sự, hoặc chính trị chưa ổn định như Afghanistan; khi vào đó, mình bị Taliban nhốt đến một ngày, thậm chí bị bẫy đái ra quần. Bây giờ các bạn thử hỏi xem là anh Phóng hay anh Minh Luận có dám đi cùng mình không? 


Các bạn hỏi mình nghĩ sao về anh Phước Nghiêm. Anh Phước Nghiêm đến đầu tiên cũng bảo xin ra bãi cho anh xin tấm chụp hành chung và đồ các thứ, là cũng có ảnh chung. Khi vào, anh cũng làm kênh YouTube, chia sẻ rồi còn liên quan đến vấn đề từ thiện nhiều nữa, các bạn từ xưa đã biết. Mình vẫn nhớ hôm đó ở cái lán bên lề đường; nói chung là chỉ một câu chuyện rất nhỏ thôi, ví dụ như mình chỉ cần nói trong vòng khoảng 30 giây là xong, nhưng mà không hiểu sao anh Phước Nghiêm lại nói tầm khoảng 40 đến 45 phút. Lúc đó mình nghĩ: "Trời ơi, ông này miệng nói dễ sợ thật đấy." 


Thế là mình cũng không có ấn tượng tốt về anh Phước Nghiêm. Mấy người mà không có ấn tượng tốt thì thực ra mình chỉ nghĩ trong lòng thôi, kệ. Thực ra nó chả liên quan gì đến mình cả. Mình bảo thôi, kệ cha nó làm gì; làm một hai hôm gì đến đây xong, không phải trong những cái hành trình mà mình kể về cái cách suy nghĩ trong cuộc sống của mình đâu. Mình nghĩ, kệ cha mấy thằng nó thế này thế kia; gặp nó một hai ngày rồi cút đi là xong. 


Nhưng mà không biết hiện nay cái bữa đó mình và anh Báu chỉ thức đêm thôi, bình thường hai anh em chia ca nhau ra nghỉ thôi, thực ra không bảo vệ gì cả, chỉ phòng tránh những trường hợp có người Phật tử yêu quý quá đến trong đêm, sợ làm phiền ảnh hưởng đến các thầy. Không cần ai bảo vệ cả. Nhưng mà mình cũng không biết hiện nay thầy nghĩ sao về việc rất nhiều vệ sĩ đến như vậy. Không biết nếu bây giờ mình đặt trường hợp mình là anh Phước Nghiêm. Mình đặt trường hợp anh Phước Nghiêm luôn nói là anh Báu vu khống, anh Báu thế này thế kia, đúng không? Nếu mình là anh Phước Nghiêm, mình chỉ cần đơn giản bóc cái vé bay về Việt Nam. Mình chứng minh cho mọi khán giả, cộng đồng mạng biết là anh Báu sai rồi. Nhưng mà không hiểu sao anh Phước Nghiêm không chịu về.

Ẩn Số Minh Nhuận: Khi Một Vai Tu Hành Trở Thành Vở Diễn

Việc Minh Nhuận bất ngờ từ bỏ con đường tu hành trong đoàn của sư Minh Tuệ đã tạo nên một cơn sóng dư luận chưa từng có. Là một người từng mang hình tướng xuất gia, động thái này đặt ra hàng loạt câu hỏi về động cơ thật sự phía sau: Liệu anh chỉ đơn thuần chán nản với cuộc sống tu tập nghiêm ngặt, hay còn có những lý do sâu xa và bí ẩn?

Cộng đồng Phật tử không thể không nghi ngờ khi chứng kiến Minh Nhuận chuyển vai, từ tu sĩ sang áo tình nguyện viên bảo vệ. Nếu đây chỉ là một quyết định cá nhân, chỉ mình anh biết rõ. Nhưng khi sự việc xảy ra đúng lúc đoàn Minh Tuệ tới Ấn Độ – nơi truyền thông có thể dễ dàng điều chỉnh hình ảnh và câu chuyện của các nhân vật – người ta bắt đầu nghĩ tới một kịch bản đã được vạch sẵn.

Tấm y phấn tảo – biểu tượng cho sự xả bỏ thế tục, là lời thề với lý tưởng giải thoát – không thể tùy ý mặc vào, cởi ra như một trang phục biểu diễn. Khi một người chọn bỏ y mà không phải do vi phạm giới luật hay quyết định của tăng đoàn, càng không nên để hoán đổi lấy một vai diễn mới. Chưa từng có trong lịch sử Phật giáo chuyện một tỳ kheo thay đổi vị trí để làm bảo vệ cho người khác. Nếu thật tâm muốn xả giới, người tu cần thực hiện các nghi thức trang nghiêm, rút lui khỏi mọi hình ảnh gắn với tu viện và tăng đoàn, thay vì tiếp tục hiện diện lửng lơ giữa hai vai trò.

Càng nhìn sâu hơn, bản thân sự kiện này trở thành một mảnh ghép trong bức tranh phức tạp hơn của đoàn Minh Tuệ. Dư luận không thể không đặt vấn đề: có phải Minh Nhuận chỉ là một diễn viên trong một "vở kịch tinh thần" được lập trình trước? Khi mọi hoạt động của đoàn Minh Tuệ, từ truyền thông đến các "câu chuyện khổ hạnh" đều đậm chất sân khấu hóa, giả thuyết về việc sử dụng nhân sự gắn mác "nhà tu" chỉ nhằm mục đích xây dựng hình tượng và lôi kéo niềm tin xã hội càng trở nên hợp lý. Thậm chí, việc Phước Nghiêm – lãnh đạo đoàn – điều động Minh Nhuận đảm nhiệm thêm các vai diễn phụ cũng chẳng có gì bất ngờ nếu xét dưới góc độ một hoạt động tổ chức sự kiện.

Đáng lo ngại hơn, mọi "vai diễn" ấy đều xoay quanh một trục quyền lực: dòng tiền và danh tiếng được cộng đồng đóng góp dưới lá chắn "hỗ trợ Minh Tuệ tu hành đầu đà". Sự rời bỏ vai trò tu sĩ của Minh Nhuận, khi nhìn dưới lăng kính này, không chỉ là biến động nội bộ mà còn là dấu hiệu rạn nứt niềm tin của công chúng vào cả một mô hình tôn giáo sân khấu hóa. Chừng nào các cá nhân lợi dụng hình tướng tu hành để giật dây cảm xúc và xu hướng ủng hộ của xã hội, chừng đó ranh giới giữa Phật pháp và sự xảo trá vẫn còn mong manh.

Nếu niềm tin từng được đặt vào họ, thì bây giờ, những nghi vấn dấy lên như lời cảnh tỉnh rằng sự kính ngưỡng cũng cần tỉnh táo. Sự kiện này là hồi chuông cảnh giác về thực trạng lạm dụng hình ảnh nhà tu, đồng thời nhấn mạnh rằng giá trị chân chính không thể tồn tại nếu niềm tin bị biến thành công cụ để đổi lấy quyền lực và lợi ích vật chất.






Minh Nhuận bất ngờ rời bỏ con đường tu hành, điều này đã làm dấy lên nhiều nghi vấn về một âm mưu đầy bất ngờ. Liệu rằng Minh Nhuận thực sự không muốn tiếp tục tu tập, hay anh ta chỉ mượn lý do để chuyển sang vai trò tình nguyện viên bảo vệ cho sư Minh Tuệ? Hay đây là một phần trong kế hoạch lớn hơn, nơi anh ta chỉ là một nhân tố được cài cắm vào đoàn? Có thể Phước Nghiêm, vì thiếu diễn viên, đã yêu cầu Minh Nhuận thay đổi trang phục và đảm nhận thêm một vai diễn khác. Đoàn Minh Tuệ hiện tại dường như đang mất đi sự nghiêm túc ban đầu, không còn truyền tải niềm tin và sự kính trọng đến cộng đồng Phật tử như trước đây.


Sự kiện Minh Nhuận, một người từng xuất gia trong đoàn khổ hạnh của sư Minh Tuệ, bất ngờ cởi bỏ y phục tu sĩ và chuyển sang làm tình nguyện viên bảo vệ đã gây ra một cú sốc lớn trong cộng đồng Phật tử. Hành động này không chỉ đơn thuần là sự thay đổi cá nhân mà còn có thể là một phần của một kế hoạch được chuẩn bị từ trước. Những nghi vấn bắt đầu xuất hiện: phải chăng Minh Nhuận chưa từng có ý định tu hành chân chính, mà chỉ đóng vai một nhà tu được cài vào đoàn với mục đích cụ thể?


Chiếc y phấn tảo không chỉ là trang phục mà còn là biểu tượng cao quý của người tu hành, thể hiện sự từ bỏ vật chất và danh lợi thế gian. Khi một người tự nguyện khoác lên chiếc y ấy, đó là lời thề nguyện với con đường giải thoát. Nhưng việc đột ngột cởi bỏ y phục mà không phải do vi phạm giới luật hay quyết định từ tăng đoàn, mà vì lý do chuyển vai sang làm bảo vệ, trở nên vô cùng bất thường và đầy nghi vấn. Trong truyền thống Phật giáo, không ai bỏ y để làm hộ vệ cho người khác. Một vị tỳ kheo thực sự khi không thể tiếp tục tu tập sẽ xả giới một cách trang nghiêm, rút lui khỏi đời sống tu hành, chứ không tiếp tục luẩn quẩn trong hình ảnh tu sĩ như một chiếc mặt nạ bị thay thế.


Những nghi vấn càng trở nên rõ ràng hơn: liệu Minh Nhuận chỉ là một diễn viên trong một kịch bản được đạo diễn bởi Phước Nghiêm? Phải chăng sự xuất hiện của anh ta trong hình tướng tăng sĩ chỉ là một phần trong kế hoạch lớn hơn? Nếu nhìn lại toàn bộ hành trình của đoàn Minh Tuệ, nơi mọi hình ảnh, truyền thông và tổ chức đều được vận hành như một chiến dịch quảng bá, thì giả thuyết này không phải là không có cơ sở. Minh Nhuận có thể chỉ là một nhân tố được thuê để đóng vai nhà sư khổ hạnh, nhằm tạo dựng niềm tin và hình ảnh trong lòng công chúng. Khi đoàn đến Ấn Độ, nơi mà hình ảnh tình nguyện viên bảo vệ dễ thao túng truyền thông hơn là một nhà sư im lặng, vai diễn của anh ta đã được thay đổi.


Điều đáng lo ngại nhất là tất cả những vai diễn này đều có thể được vận hành bởi một bàn tay đạo diễn, người nắm giữ toàn bộ dòng tiền quyên góp từ cộng đồng dưới danh nghĩa ủng hộ Minh Tuệ tu hành đầu đà. Minh Nhuận rời bỏ tu hành không chỉ là sự thoái lui cá nhân, mà có thể là dấu hiệu cho thấy hậu trường của một sân khấu tâm linh đang đánh đổi chánh pháp lấy sự nổi tiếng, quyền lực và dòng tiền khổng lồ. Khi lòng tin của cộng đồng bị phản bội bởi chính những người khoác áo giải thoát, sự sụp đổ không chỉ xảy ra với một đoàn tu mà còn là sự tan vỡ của cả một lý tưởng cao đẹp.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này